Sống tích cực thay đổi cuộc đời tôi như thế nào?
Phải nói thật là trước đây tôi sống khá tiêu cực. Phần do còn trẻ chưa suy nghĩ được thấu đáo, phần do hoàn cảnh đưa đẩy. Nói như thế này có đang đổ lỗi cho số phận không nhỉ? Rõ ràng cuộc sống này vốn dĩ không công bằng, tại sao chúng ta vẫn phải vui vẻ với nó? Tại sao phải ra vẻ ôi tôi đang sống tốt lắm, đời tôi tích cực lắm...
Vì sao á? Bắt đầu từ con bạn thân nhà giàu của tôi nhé. Nhà gì rõ giàu, con gái học dốt như bò mà vẫn mua cho xe máy đi học còn mình thì xe đạp k có mà đi. À thì tôi cũng học dốt như bò nốt :)), mẹ không mua xe cho là phải nhưng đấy không phải nguyên nhân chính nhé. Bố nó là giám đốc nên toàn cho nó ăn ngon, mẹ nó kinh doanh buôn bán cực kỳ tâm lý mua cho nó toàn quần áo đẹp, thích gì có nấy hết. Mọi thứ đối với nó quá dễ dàng giống như chẳng cần cố gắng gì nữa đã có bố mẹ lo rồi. Trong khi đó tôi còn đang đi nhặt giấy vụn để bán có tiền ăn sáng. Tôi chăm làm việc nhà hơn, tôi nấu ăn ngon hơn, tôi khéo tay hơn, nhưng bố mẹ chả bao giờ tự hào về tôi cả. Trong đầu tôi lúc này chỉ có tiếng mẹ quát: "Rửa bát đi, suốt ngày mơ mộng vớ vẩn. Rách ruột". Nếu hỏi bạn của tôi gặp những muộn phiền nào không thì tôi sẽ nói rằng: Ai mà biết được, chắc không, vì giàu rồi buồn làm gì nữa. Còn ai khổ hơn tôi nữa khi mà làm việc quần quật mà bố mẹ không yêu thương mình như là em gái.
Thực ra tôi đã phán xét dễ dàng qua lăng kính méo mó của bản thân, có thể bạn tôi cũng có những nỗi buồn khó nói ra, có thể nó thừa thãi tiền bạc nhưng cũng có những thiếu thốn cái khác mà không phải người trong cuộc thì không thể hiểu được. Nếu tiền đối với một số người không biến thành niềm vui thì sao? Biết đâu mình cũng có những thứ mà người có tiền phải ao ước.
Nhưng mà kệ, cuộc sống này quá nhiều thứ đen đủi với tôi. Tôi đang điên hết cả tiết đây này.
Tôi đã chứng minh với bố mẹ rằng dù học dốt thật nhưng vẫn có tài năng bằng cách thi vào trường nghệ thuật. Tôi đỗ á khoa thay vì thủ khoa. Một sự đen đủi, tôi luôn nghĩ đó là sự đen đủi. Tôi không nhận mình sai vì không học cho tử tế môn văn và cái đứa đỗ thủ khoa kia chẳng qua cũng chỉ là may mắn thôi.
Vào đại học tôi trượt học bổng hết lần này đến lần khác và tiếp tục tìm lý do cho sự thất bại của mình. Rằng các bạn làm cán bộ lớp được ưu tiên hơn rằng tôi đơn giản luôn là người kém may mắn nhất... Tôi mất cả ngày giời chỉ để than thở trong khi lẽ ra thời gian đó nên đọc sách hoặc kiếm việc gì đó mà làm lấy kinh nghiệm sống. Đổ lỗi cho người khác là một thói quen xấu và tôi cho rằng bọn mọt sách là bọn dở hơi. Tôi chẳng quan tâm việc chúng nó nghèo hơn cả mình mà vẫn học giỏi hơn, mặc kệ, tôi không cần cố gắng thêm nữa. Cố thêm cũng chỉ đến vậy thôi.
Đến khi đi làm, trở thành một giáo viên tốt, được hiệu trưởng yêu quý nhưng tôi lại gặp một số vấn đề với đồng nghiệp. Tôi phản ứng quá mạnh khi gặp những chỉ trích hay những lời công kích về phía mình. Tôi không giỏi xây dựng các mối quan hệ cho lắm hoặc đã có lúc mối quan hệ đủ tốt nhưng gặp chuyện rắc rối thì tôi lại trầm trọng hoá vấn đề lên và không tìm ra nổi hướng giải quyết. Tất cả những luồng suy nghĩ tiêu cực đó đều thể hiện trên khuôn mặt khiến tôi giống như một kẻ khó gần vậy.
Tôi đã tốn quá nhiều thời gian cho việc hờn trách cuộc sống, đòi hỏi nó phải đem lại cho mình những thứ tốt đẹp giống như những người khác mà tôi nhìn thấy và cho rằng nếu ở hoàn cảnh của họ thì mình còn làm tốt hơn thế. Tôi đã không làm việc gì đó trọn vẹn hay xuất sắc hoặc đơn giản là tôi chỉ cố gắng thôi nhưng cố gắng chưa đủ. Cuộc sống thế này thực sự không ổn.
Một ngày, tôi quá mệt để nghĩ xem ai có lỗi với mình trước, kiên trì, nhẫn nhịn có thiệt mình không, từ bỏ thói suy nghĩ mình là người gặp xui xẻo, thay đổi bản thân để xem kết quả sẽ thế nào. Tôi đã gặp những người thành công hơn mình, tôi nghe những câu chuyện của họ thì ra tất cả những người đó còn cố gắng hơn tôi nhiều lần. Có những người không hề sung sướng như tôi vẫn nghĩ, họ không hề ca thán về những khó khăn gặp phải, họ coi khó khăn như những gia vị cuộc sống và đối diện với nó rất bình tĩnh. Họ làm được thì không có lý do gì tôi không làm được.
Và bạn biết không, khi tôi không còn đòi hỏi cuộc sống này phải ban tặng may mắn cho mình, tôi không quan tâm tới khó khăn nữa, cứ chấp nhận nó là một phần của cuộc sống thì tôi lại có nhiều thời gian để nghĩ cho những thứ tốt đẹp hơn. Đó là những cơ hội trong công việc, sự cải thiện mối quan hệ bạn bè, gia đình và sự thanh thản trong con người tôi. Dần dần suy nghĩ tích cực trở thành thói quen và thói quen sẽ hình thành tính cách, tính cách quyết định con người. Có thể hôm nay có ai nói nặng lời với mình thì không nhất thiết phải đáp trả nhau bằng những từ ngữ khó nghe để thêm dầu vào lửa. Có thể công việc gặp bất trắc nhưng chỉ buồn 1 ngày thôi để hôm sau bình tĩnh giải quyết vì việc đã xảy ra rồi thì làm sao thay đổi được đúng không? Cuộc sống quăng cho bạn khó khăn như quăng những viên đá nhưng bạn có thể chọn lặng lẽ đi tiếp hoặc nhặt tất cả đá mang theo hành trình cuộc sống nặng nề.
Tôi đã xây dựng được những mối quan hệ tốt hơn từ sự tích cực của mình. Tôi không còn kêu ca trên Facebook về sự chán nản, tôi không than vãn khi gặp bạn bè và những việc làm tích cực của mình làm cho mọi người xung quanh cảm thấy dễ chịu khi tiếp xúc. Có thể tôi có một tuổi thơ không êm đềm nhưng nhờ những tháng ngày đó mà tôi đã cố gắng như bây giờ. Có thể tôi không dư giả như bạn thân của mình nhưng tôi có những năng khiếu, sự tự lập mà chúng nó không có. Có thể tôi vất vả hơn bạn bè một chút nhưng bù lại tôi có kinh nghiệm sống, có bản lĩnh hơn và nếu có vấp ngã thì tôi sẽ là người đứng dậy nhanh nhất vì tôi đã quen với việc đó rồi.
Vấn đề của chúng ta chỉ là những đánh giá chủ quan của bản thân đối với cuộc sống này qua những lăng kính không phù hợp. Hoặc là bạn đeo nhầm kính râm khi đi trời tối hoặc đeo nhầm kính cận cho mắt viễn thị. Dừng lại một chút để nghĩ xem mình có đòi hỏi nhiều quá từ những người xung quanh, mình đã nhìn nhận bản thân trước khi phán xét ai đó chưa? Nếu cho rằng mình khổ, suy nghĩ đó đeo bám khiến mình không thành công được thì mình mãi không thành công được. Nếu cho rằng nỗi khổ của mình chưa thấm vào đâu so với người khác, mình vượt qua được thì sớm muộn thành công cũng gọi tên mình thôi. Nếu bây giờ hỏi tôi còn cảm thấy mình xui xẻo không thì tôi sẽ trả lời tôi là người cực kỳ may mắn. Tôi may mắn vì tôi gặp những khó khăn vừa đủ để nhận lại những bài học quý giá, tôi may mắn vì tôi có sức khoẻ tốt để làm nhiều việc hơn người khác, tôi may mắn vì tôi đã gặp được những người giỏi, những người sống tích cực để có ảnh hưởng tới cuộc đời mình.
Việc này có nhất quyết phải tức giận không?
Nếu tức giận có giải quyết được gì không?
Tức giận sẽ đưa sự việc đi xa đến đâu, trường hợp xấu nhất xảy ra là gì?
Hành động thế nào để ngăn chặn được điều đó?
Trả lời hết được những câu hỏi này thì chắc cũng không còn tức giận nữa. Bình tĩnh, nghĩ tích cực là cách giải quyết thông suốt cho mọi vấn đề. Nghĩ tích cực để các mối quan hệ không đi vào bế tắc, nghĩ tích cực để bớt buồn, nghĩ tích cực để cảm thấy cuộc sống hạnh phúc, nghĩ tích cực để cảm thấy mình may mắn hơn nhiều người khác. Nghĩ tích cực mỗi ngày, sống tích cực mỗi ngày rồi ai cũng thấy hạnh phúc.